Sau những trận mưa dằng dai do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, tận quá trưa ngày cuối tuần mới thấy mặt trời ló dạng. Những tia nắng hanh hánh chói lòa rải đều lên mặt đất khiến cho cảnh vật trở nên ráo hoảnh và tươi tắn lạ lùng. Dọc hai bên đường băng, từng vạt cỏ cháy rụi hôm nào giờ bật nhú cả một lượt mầm non trông như tấm thảm xanh mới dệt. Phòng đợi làm thủ tục ở cảng hàng không ngổn ngang kẻ đứng người ngồi. Phía trước cổng, taxi và xe con xếp hàng san sát.

    Trên bãi đỗ, một chiếc Forker đang ầm ào khởi động. Tiếng động cơ nghe nặng và trầm như muốn xua nốt cái không khí ảm đạm của những ngày mưa lạnh cuối đông. Trước khi máy bay lăn ra đường băng thì tổ bảo vệ đã nhanh chóng rải người chốt chặn ở các ngả.

Từ cái bốt gác bé tẹo nằm bên kia đường lăn có một người đàn ông đứng khoanh tay nơi ngực, mắt chăm chắm nhìn theo chiếc máy bay đương chạy đà cất cánh. “Đúng là nó rồi. Số hiệu…”. Không giống như mọi lần, nghĩa là khi tàu bay vừa kéo ngang khỏi vị trí của mình là Dư lập tức rời chỗ, anh tới khúc cua đứng chờ đệ tử tới rước. Bữa nay chiếc Forker đã vút lên trời rồi ngoặt sang hướng bắc và mất hút giữa thinh không nhòa nhợt mà anh vẫn đứng ngây như cây chuối hột.

Thằng Bá cưỡi con Su-125 vừa chạy vừa đảo mắt tìm kiếm. Thấy Dư đắm đuối nhìn trời, hắn càm ràm: “Ngán hết biết bố này. Tàu bay thì cái quái nào chả thế, có gì lạ đâu mà ngắm mãi không biết. Thế cũng đòi là dân pilot dư ngàn giờ bay kia đấy”. Thằng Bá thừa biết ông tổ trưởng vốn hiền như rắn nước nhưng khi đã bực lên thì chả ngán gì. Nghĩ vậy nên hắn vừa bấm còi xe vừa cố nặn ra một nụ cười để khỏa lấp.

     – Về thôi bố ơi, nghỉ ngơi tắm giặt rồi đi em út. Mời bố ra xe cho con nhờ.

 Dư mới như người sực tỉnh. Anh rời chỗ, vừa đi vừa khoát tay.

     – À, ờ. Nhưng mà thôi. Khỏi! Cậu cứ về trước, để tớ “thể dục” chút cho nó đỡ chồn chân.

Chỉ chờ có vậy, thằng Bá rồ máy liền, nhưng lòng hắn đầy nghi hoặc. Bữa nay có chuyện chi mà bố ấy lại trở chứng thế không biết. Người ta nói đàn ông cô độc, thiếu sự hòa hợp âm dương thường hay dở chứng hấp. Phải “tậu” cho bố ấy một ẻm để “góp gạo thổi cơm chung”, kẻo rồi lại hư hết bột, hết đường!

Tranh minh họa: Hữu Truyền

    Còn lại một mình, Dư lững thững đếm bước. Ký ức về một thời vùng vẫy trên không trung chợt ùa về. Ngày ấy, Dư là một giáo viên bay giàu kinh nghiệm. Mỗi khóa anh được giao kèm cặp hai đến ba học viên phi công, năm nào cũng xuôi chèo mát mái. Nhưng đến khóa thằng Quyền thì nảy chuyện.  Là con út trong một gia đình cán bộ có cỡ ở Hà Nội, hắn được nuông chiều từ tấm bé. Thông minh, tháo vát, nhiều tài lẻ nhưng Quyền cũng lắm tật và bướng ra trò. Mới tí tuổi đầu đã để ria mép, tóc tai bợp xợp mà tán gái như xiếc. Hắn đã tia em nào thì cấm thoát. Vì thế Quyền thường đi chơi về quá giờ quy định…

Một lần sau khi thả đơn xong được chừng một tháng, lúc trở về hạ cánh, chiếc L39 do Quyền điều khiển xông ra khỏi đường băng, va vào cống thoát nước và gãy càng. Cả trung đoàn nháo nhác. Lệnh dừng bay. Xe cứu hỏa hụ còi, xe lớn xe nhỏ rầm rập lao ra hiện trường. Cáu sườn, Dư chửi um lên. “Lại quên sai” rồi! Quyền đỏ mặt tía tai, rồi tái xám chịu trận. Lần ấy, Dư đã phải trổ hết tài ba và uy tín mới cứu được hắn khỏi bị cắt bay. Với một chàng trai trẻ đầy khát vọng như Quyền, điều ấy thật khủng khiếp. Sau cú ấy, hắn bái phục thầy sát đất. Quyền tu chỉnh lao vào học và khổ luyện. Cuối cùng sự nỗ lực của hắn cũng được đền đáp xứng đáng. Tốt nghiệp loại giỏi, Quyền được giữ lại kế nghiệp thầy. Nhưng số phận lại đưa hắn trở thành một phi công có hạng của Vietnam Airlines. Thời gian tu nghiệp ở nước ngoài, đứa học trò vẫn giữ liên lạc với thầy. Giờ đây, Quyền đã là cơ trưởng và bay tuyến này. Nhưng Dư kệ, nghĩ gặp hắn làm gì thêm buồn.

                                      ******

    Sân ga hàng không đã vắng teo. Trong phòng đợi chỉ còn lèo tèo mấy nhân viên tạp vụ đang quét tước, thu dọn bàn ghế. Từ xa, Dư đã nhác thấy bóng dáng của Thiệp. Người phụ nữ hãy còn trẻ nhưng đôi mắt đượm buồn, tia nhìn như chùng xuống đầy vẻ cam chịu. Chị bận quần âu, áo trắng đóng thùng làm nổi rõ thân hình đang độ xuân thì, lồ lộ. Mọi khi như thế Dư thường tạt vào giúp các cô ấy một tay, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ. Bữa nay không hiểu sao vừa thấy bóng Thiệp là anh lảng đi rồi lặng lẽ về buồng mình. Anh cởi áo vắt lên thành ghế và gieo mình xuống nệm, mắt nhìn lên trần. Căn phòng này nguyên là nơi để dụng cụ cứu hỏa, từ khi Dư về phụ trách tổ bảo vệ, anh được bố trí ở luôn đây cho tiện việc nghỉ ngơi. Cửa phòng hẹp quay về hướng nam khuất dưới rặng trúc đào nên vừa mát lại vừa kín gió. Ngày hai bữa, anh đạp xe ra phố ăn cơm bụi, giản tiện mọi sinh hoạt cho nó nhẹ mình.

Có tiếng bước chân xăm xắn đến gần cửa phòng thì dừng lại, vẻ như ngập ngừng. Dư dỏng tai nghe. Tiếng gõ cửa dè dặt.

       – Anh Dư có trong ấy không? Phòng ốc gì mà tối thui như cái hang chuột…

       – Cô Thiệp hả? – Dư đẩy cửa bước ra.

Người phụ nữ đưa mắt quan sát căn phòng một lượt, sự bừa bộn khiến chị thoáng ái ngại. Sống như thế này mà gọi là sống à? Đời người được mấy nả mà phí phạm thế không biết! Đột nhiên chị thấy bực bõ với Dư. Người đâu mà vô tình, còn không thèm mời khách vào phòng nữa. Đã vậy thì… Cơn giận tràn ứ lên cổ, Thiệp nói dửng dưng như không.

– Chú Quyền cơ trưởng, chú ấy gửi quà. Làm gì mà anh cứ lẩn như chạch vậy, tưởng mình báu lắm đấy. Để người ta tìm hết cả hơi… Là tôi nói chú Quyền ấy. Thật phí công!

Thiệp nói một hơi, tiện tay ấn gói quà vào tay người đàn ông rồi quay ngoắt không thèm ngoái lại. Dư hơi bất ngờ. Từ khi chia tay với cô vợ nhà băng, chưa lúc nào anh được nghe một lời trách cứ đại loại như thế. Dư mỉm cười bởi cái ý nghĩ mơ hồ, ngồ ngộ. Anh nhìn theo cái dáng đi ngúng nguẩy của Thiệp, định hỏi với thêm một câu nhưng nghĩ sao lại thôi. Nhớ đến người vợ cũ, Dư nén một tiếng thở dài.

    Một thời, trường Cao đẳng Sư phạm thành phố được coi là sân sau của lính không quân. Cánh phi công to con, đẹp giai ngời ngời mặc sức tung hoành. Dư cũng tán được một em sinh viên khoa văn khá mơ mộng nhưng khi tiến gần đến hôn nhân thì khực cái, hỏng. Duyên do ông bố nàng cản trở. Ông ấy huỵch toẹt với con gái:

   – Mày ở đây ngần ấy năm há chưa biết cái câu: “Thiên vàn, chớ lấy phi công/ Nhào lên lộn xuống mất chồng như chơi”, hả con. Tao đã chấm rồi, thằng Từ đồng hương cùng xã, sĩ quan thông tin ấy. “Trâu ta ăn cỏ đồng ta” thôi con ơi.

Nàng đã vâng theo người cha khả kính. Điều đó chứng tỏ tình yêu của Dư đối với nàng không đáng giá một xu. Rồi anh gặp và quen với Mây, một nhân viên ngân hàng trên cùng một chuyến tàu từ Hà Nội vào. Tình yêu sét đánh giúp họ nên vợ nên chồng. Được phân một căn hộ tập thể nhưng Dư nghĩ về ở bên nhà vợ cho nó tiện, có con cái nhờ bà ngoại chăm sóc, như vậy đỡ phải lo lắng còn dành sức để mà bay bò. Vốn tính xuề xòa, anh đã không lường hết được những phức tạp của đời sống thường nhật. Thói đời, xa thương, gần thường. Bạn bè pilot nói gần, nói xa. “Ở nhà vợ, chả khác gì chó nằm gầm chạn”. Qua buổi đầu tự hào con gái mình có chồng phi công danh giá, bà nhạc quay ra coi thường chàng rể không biết làm một việc gì ngoài chuyện cưỡi tàu bay. Người đâu mà khô khan, hà tiện cả lời khen. Khi đứa con gái đầu lòng ra đời, tình hình cũng chẳng sáng sủa hơn là mấy. Buồn chán, Dư tìm đến với rượu bia. Một lần trong đám giỗ người bạn đã hy sinh, anh hơi quá chén. Trên đường về, Dư té xe, bị chấn thương phải điều trị cả tháng trời. Cuối năm ấy, anh cay đắng từ giã bầu trời và ra tòa ly dị vợ. Tay trắng lại hoàn trắng tay. Dư xách ba lô lộn ngược ra khỏi nhà bà mẹ vợ lắm điều.

Buồn tình, anh xin nghỉ hưu theo chế độ “quy đổi”. Về quê, Dư chẳng còn ai thân thích. Mẹ anh bị giặc Pháp giết hại trong một trận càn, người cha đi tập kết và đã mất ở ngoài Bắc. Dư không có tuổi thơ. Anh muốn trở về tìm một chốn yên tĩnh để có thể chôn chặt quá khứ trong lòng. Nhưng sự đời dường như càng cố lại càng không thể. Nỗi nhớ bầu trời quay quắt hiện ra cả trong từng bữa ăn, giấc ngủ. Lắm lúc một mình lang thang trong vườn, Dư chợt cảm thấy mình đang bồng bềnh cưỡi mây, lướt gió. Khi bước hụt chân sa xuống hố, ngã ngồi trên mặt đất anh mới thấy tim mình quặn lại đau nhói. Một người bà con có họ xa đã nói với anh bên ly rượu:

   – Chốn này không hợp với anh đâu. Tìm nơi đô hội mà sống. Ở đời không có gì là không thể… Điều cốt nhất là mình có đủ can đảm hay không?

Còn ít tiền, Dư kêu người chở gạch thuê thợ xây lại ngôi mộ cho mẹ rồi nhờ người sửa mâm cơm để cảm ơn bà con cô bác đã chăm sóc hương khói cho phần mộ suốt ngần ấy năm.

Tranh sơn dầu: Sưu tầm

   Trở lại thành phố biển, Dư vẫn còn một căn hộ tập thể ba chục thước vuông. Ngày, anh lang thang đi tìm gặp bạn bè, tối đâu là nhà ngã đâu là giường, không câu nệ. Tới chỗ nào cũng gặp cánh lính làm bảo vệ. Anh chua chát nghĩ bụng, đúng là “Thôi bay, thầy đi đất!”. Bây giờ chả ai người ta cần mình. Lần hồi anh gặp Danh, một người bạn pilot giờ làm giám đốc cảng hàng không. Bạn muốn kéo anh về làm cùng chỗ, muốn Dư làm ở bộ phận điều hành quản lý bay vì một người lão luyện trong nghề bay thì hẳn là rất thích hợp. Nhưng anh từ chối và chỉ xin nhận một việc khiêm tốn là gác đường băng kiêm bảo vệ. “Cho nó gần với trời với đất, đỡ phải dàn mặt với ai”. Danh chiều bạn. Vậy là Dư trở thành người của hàng không từ đó.

                                            *******

   Lần đầu tiên gặp nhau, Dư đã không dám nhìn thẳng vào mắt Thiệp. Trái tim đau khổ của anh run lên hệt chú chim bị trúng tên sợ cả làn cây cong. Sự lúng túng của chú học trò gặp phải bài toán khó khi cô giáo gọi lên bảng có lẽ cũng chỉ đến vậy. Đến lúc đã có sự đồng cảm, Dư vẫn giữ một khoảng cách.

Năm hai mươi tuổi, Thiệp lấy chồng rồi chuyển vào thành phố lập nghiệp. Anh chồng từng làm việc ở cảng hàng không này, có thể nói đó là một mẫu đàn ông say mê kiếm tiền nhưng được cái rất chung tình. Cuộc sống no đủ cộng với sự nhàn nhã khiến cho cô gái quê vốn quen lam lũ ngày một trẻ và đẹp ra, nom cứ giòn phây phây. Hàng xóm lắm người ghen với Thiệp. Tiếc thay, cái hạnh phúc nhỏ nhoi bỗng tắt phụt như vệt nắng giữa ngày đông mưa dầm.

Mỗi lần nhớ lại cái ngày đau buồn ấy, Thiệp mãi không thể nào tin nổi. Một thành viên trong đội tìm kiếm cứu hộ trong lúc vội vã leo lên trực thăng Mi-17 đã lập bập va vào cửa thép, đầu gối sưng vù như trái bưởi. Chồng chị thế chỗ cho người ấy. Và anh chẳng bao giờ trở về. Nửa tháng sau, người ta mới tìm thấy xác chiếc trực thăng xấu số nằm bẹp dí dưới thung lũng tử thần. Gia đình bên chồng chị đổ xô vào đòi bán nhà chia tài sản và một hai dắt đứa con trai của Thiệp về quê. “Nó là thằng cháu đích tôn, người nối dõi nhà họ Trịnh”. Chả là mấy ông anh chồng Thiệp ông nào cũng rặt một đám thị mẹt. Trong cơn đau tột cùng, Thiệp lúc tỉnh lúc mê, thành thử mọi việc phán quyết đều do phía nhà chồng. Nỗi đau mất chồng và nỗi nhớ con cứ hành hạ khiến chị héo hon. Cũng may là cơ quan cũ của chồng đã nhận chị vào làm theo diện chính sách.

Được vài tháng chịu không thấu, Thiệp phải tốc về quê lạy lục van xin với lý do “thằng bé đã mất cha, giờ nỡ nào để nó mất luôn cả mẹ?”. Mãi rồi người ta mới lay chuyển. Vì con, chị sẵn sàng làm tất cả. Năm rồi Thiệp phải chu cấp toàn bộ phí tổn cho phái đoàn ở quê vào dự đám giỗ đoạn tang chồng. Thấy chị vẫn thủ tiết thờ chồng, nuôi con không có gì để bắt bẻ, nhưng trước khi ra tàu, ông anh cả vẫn ném lại một câu xanh rờn:

    – Cô hãy cứ liệu đấy. Đừng có vớ vẩn mà rước giai về nhà là không xong với chúng tôi đâu. Muốn đi với thằng nào thì hãy xéo ra khỏi cái nhà này.

Từ ngày được nhận vào làm ở cái nơi thường xuyên tiếp xúc với đông người, nỗi đau của Thiệp cũng nguôi ngoai dần. Đôi má chị đã hồng trở lại như có men nắng ủ bên trong. Ngần ấy năm sống với chồng nhưng chị đâu có được nếm nhiều dư vị của tình ái. Nên giờ đây một khi càng cố kìm nén, chị lại càng khát khao cháy bỏng. Đã có nhiều người đàn ông đến với Thiệp, văn hoa bay bướm cũng có mà thô lỗ bặm trợn cũng không ít. Trong con mắt của bọn họ, chị thuộc hạng “gái đoạn tang, chim ra ràng”, chỉ cần phẩy tay một cái là kềnh. Chị giận lắm nhưng vẫn cố giữ bình thản, nở nụ cười dửng dưng. Không chiếm được người đàn bà góa trẻ, có kẻ giở trò đánh lén. Chúng vu chị là tình nhân của ông giám đốc, xúi giục bà vợ Danh đánh ghen. Nhưng may là tập thể đã bảo vệ và minh oan cho chị.

Tranh sơn dầu: Sưu tầm

   Thiệp tìm thấy nơi Dư nhiều nét tương đồng. Hai người giống như những mảnh vỡ trên đường đời được ngọn gió số phận đưa họ tới gần nhau. Nhìn người đàn ông sống cô độc, bản tính chân thành nhưng vụng về, lòng chị bỗng trào lên thứ tình cảm thật khó tả. Vừa mới nhen nhúm hy vọng Thiệp đã lại giật mình vì nghe đồn bà vợ cũ của Dư mới đưa con đến tìm anh ấy. Họ đi ăn uống và trò chuyện vui vẻ lắm. Thật chả biết đằng nào mà lần.

                               *******

     – Chết thôi, người anh nóng như than hầm thế này?

Thiệp thảng thốt. Chị sẽ sàng ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên trán Dư mắt đầy lo lắng.

    – Mấy bữa rày dính mưa, cảm xoàng thôi. Em về với con đi, tôi nằm một lúc là khỏi ngay thôi mà.

Lần đầu tiên nghe người đàn ông gọi mình bằng em nhẹ nhàng chứ không phải tiếng “cô” xa vời như mọi bận, chị thấy lòng ấm lại. Cái cảm giác muốn được san sẻ, chăm sóc khiến chị trở nên quýnh quáng. Thiệp vội sửa lại tấm mền rồi quày quả đứng lên.

    – Anh chịu khó chờ em chút.

Lo cơm nước cho đứa con trai xong, chị dặn con học bài rồi dắt xe xách cặp lồng ra cổng. Chị dỗ dành mãi anh mới chịu đụng miếng cháo. “Từ thuở bé tới giờ tôi đâu có xài”. Chị trìu mến, giọng pha chút hài hước. “Thì anh cứ thử một lần xem. Cháo hành của Thị Nở đấy, ăn vào giải cảm tốt lắm”. Dư vờ nghiêm mặt: “Thế ra em coi tôi là thằng Chí Phèo hử?”. Chị bắt chước bọn trẻ “Hổng dám đâu!” rồi cầm miếng cam đưa anh tráng miệng. Trong khi đỡ Dư nằm xuống, chị mất đà đổ chúi theo luôn. Chị chống tay tính đứng lên nhưng ngay tức thì Dư đã choàng lấy kéo đầu chị vít xuống. Mùi mồ hôi đàn ông choán ngợp khứu giác khiến chị choáng váng. Giây lát sững sờ nhưng Thiệp vẫn đủ tỉnh táo để gỡ nhẹ ra khỏi vòng tay người đàn ông. Chị nghiêng người sửa tóc và nhìn anh với cặp mắt âu yếm. “Anh ráng uống thuốc rồi ngủ cho mau lại sức. Em về! À mà anh phải cẩn thận với thằng Bá đấy nhé. Nó có họ với nhà chồng em đấy, chỉ sợ nó thêu dệt rồi sinh lắm chuyện rắc rối”.

Cuối tuần, Dư khỏi hẳn và trở lại đi làm. Cả cơ quan đều biết chuyện hai người, ai cũng xúm vào trêu chọc. Thiệp cười luôn miệng, đôi mắt như có lửa ngún bên trong. Hai người đã dự tính trước Tết sẽ làm mâm cơm mời bạn bè thân thiết đến chứng kiến. Cảnh “rổ rá cạp lại” họ cũng chẳng muốn làm rình rang to chuyện, miễn là thương nhau thực lòng. Dư kêu người sửa sang lại căn hộ tập thể, dự tính ba người sẽ về sống chung ở đó. Còn ngôi nhà hai tầng mẹ con Thiệp đang ở sẽ cho thuê và giữ lại sau này cho đứa nhỏ. Đó là phương án được nhiều người đồng tình ủng hộ. Họ ráo riết chuẩn bị cho cuộc sống tương lai và tất nhiên là không quên viết thư về xin phép gia đình bên ấy. Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, tưởng như không gì cản được mùa xuân đang đến rất gần. Chỉ một vài giờ không nhìn thấy nhau, họ đã ngỡ như xa nhau hàng tháng. Bữa trưa hai người ăn cơm cùng nhau, nhưng tối đến vẫn ai về nhà nấy.

Buổi chiều, Dư chở Thiệp đi sắm sửa mùng mền, quần áo. Lúc về hơi muộn, chị muốn nán lại thêm chút nữa nhưng anh đã nhắc. “Em về đi, kẻo con nó lại mong! Mai chúng mình gặp lại”. Thằng bé xem chừng đã thân thiết với Dư lắm, nó kêu ba ngon lành.

Nửa đêm hôm đó khi Thiệp còn đang đắm đuối với giấc mơ đẹp thì bất ngờ bị tiếng chuông điện thoại kéo giật trở về với thực tại. Chị rụng rời cả người khi nghe tin Dư đang nằm ở phòng cấp cứu của bệnh viện đa khoa tỉnh. Lệ thường mỗi đêm có hai người trực nhưng thằng Bá có “việc riêng” nên từ chiều hắn đã xin nghỉ. “Bố giúp con nhá!”. Còn lại mỗi mình lúc đi tuần từ kho xăng sang khu nhà để xe, Dư bị một bọn người giấu mặt phục sẵn trong khóm trúc đào xông ra dùng gậy vụt túi bụi. Anh khụy xuống và ngất xỉu. Các chiến sĩ cảnh vệ của đơn vị bộ đội bên cạnh đi đổi gác nghe tiếng rên mới phát hiện ra.

Sáng hôm sau, cả cơ quan xôn xao cả lên. Mỗi người phán một kiểu. Có người bảo Tết nhất sắp đến nơi, bọn trộm mò vào khu vực cảng hàng không tính khuắng một mẻ, gặp Dư cản đường nên chúng ra chưởng luôn. Người khác thạo đời hơn thì cả quyết: “Trộm cắp gì. Đòn thù đấy. Đã cảnh báo rồi mà vẫn dính với nhau, nó cú nên mới thuê đầu gấu dằn mặt”. Phần đông những người hiểu và thông cảm với hoàn cảnh của Dư thì ái ngại. “Rõ khổ, người ta yêu nhau thì tội tình gì cơ chứ? Quân ác độc!”.

Cơ quan chia từng nhóm nhỏ thay phiên nhau vào viện thăm Dư. Người bị nạn nằm thiêm thiếp với cái đầu quấn đầy băng trắng. Bác sĩ trưởng khoa cho biết kết quả chụp Xquang phần hộp sọ không có gì nguy hiểm, nhưng nạn nhân bị choáng nặng. Với thể lực tốt, bệnh nhân chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít ngày là có thể bình phục. Thiệp ngồi thon thót bên giường bệnh, mắt sưng mọng.

Trời ơi! Không lẽ ông trời ác nghiệt lại nỡ cướp mất của chị một người đàn ông nữa hay sao? Thiệp rùng mình khi mọi người nắm tay an ủi chị. Chợt ai đó chép miệng:

     – Chu cha, bữa nay đại hàn, hèn chi mà lạnh dữ! Tết đến sồng sộc sau lưng rồi anh em ạ.

     Lòng Thiệp tái tê. Tự nhiên nước mắt chị rân rấn khi nhìn thấy cái đầu Dư bắt đầu cục cựa. Tỉnh rồi! Ngoài sân, vệt nắng bò lan trên thềm và chập chờn trước cửa phòng. Ngang trời vắt vẻo tiếng máy bay ì ầm. Thiệp cúi xuống gần mặt người đàn ông và lẩm nhẩm điều gì không rõ.

 

Nguyễn Minh Ngọc

(Bài đã đăng trên tạp chí Sông Lam, Số 1/Bộ mới)