Quê – tiếng gọi bình dị, mộc mạc mà cất lên không khỏi khiến lòng khắc khoải, rưng rưng. Dễ hiểu thôi, bởi Quê là nơi ta sinh ra, lớn lên; là nơi lưu giữ cho ta một tuổi thơ trong sáng đẹp như huyền thoại, chút rung động, xuyến xao đầu đời và bao kỷ niệm buồn, vui… Quê là nơi có mẹ, có cha và bao người thân luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay đón ta trở về, thương yêu ta vô điều kiện. Bởi thế mà mỗi khi xa thì lòng ai cũng quay quắt nhớ. Bởi thế mà có khao khát lang thang, tự do vẫy vùng đến đâu thì một ngày nhắc đến quê hương cũng sẽ chợt ngậm ngùi. Để rồi chỉ một cánh chim ngang qua giữa hoàng hôn, một làn khói bếp bay lên, một tiếng sáo diều vọng lại,…cũng đủ làm sống mũi cay cay…

        Với nhiều người, không chỉ xa mới thấy nhớ quê. Họ quay quắt nhớ quê ngay khi đang sống trên mảnh đất mình đã gắn bó gần hết cuộc đời. Nhớ bởi những nét quê mộc mạc đã dần bay biến theo thời gian. Nhớ bởi hồn quê giờ khác đi nhiều. Biết làm sao được, đổi thay cũng là quy luật của cuộc đời…! Dẫu thế nào thì tiếng Quê vẫn luôn thiêng liêng để chúng ta dù bước chân đến phương trời nào vẫn khao khát trở về, “Đi xa muốn về, khổ đau càng muốn về…”

      Tạp chí Sông Lam xin trân trọng gửi tới độc giả những nhớ thương, ngậm ngùi ấy qua chùm thơ đã đăng trên Tạp chí số 17, phát hành tháng 9/2021.

                                                   * * *

CHỬ VĂN LONG

Giữa quê lòng bỗng nhớ quê

Giữa quê lòng bỗng nhớ quê

Nhớ mưa thánh thót, chiều nghe Thu vàng

Nhớ bông súng nở ao làng

Nở như sao sáng trên làn nước xanh

Nhớ màu khói tỏa mong manh

Vấn vương mái rạ mà thành ca dao

Ai đang xin lửa qua rào

Có nghe tiếng sáo diều chao lưng trời…

Mình ngồi tưởng tượng cho vui

Hồn quê theo khói lên trời từ lâu!

Ảnh minh họa: Internet

ĐOÀN QUÝ DÂN

Quê

Mỗi lúc chiều về nhớ quê xa

Nhớ bóng hàng cau nấp nắng tà

Bâng khuâng sương phủ làn khói bếp

Bưng bát cơm lên lại nhớ nhà.

 

Kể từ cái độ đưa chân bước

Không về quê cũ cũng từ lâu

Hơi thở có còn thơm mùi đất

Nơi từng cắt rốn với chôn nhau?

 

Thương những cơn mưa đổ ướt chiều

Hoàng hôn thấm lạnh ánh cô liêu

Rượu nồng càng uống men càng nhạt

Chén này là chén thứ bao nhiêu?

 

Ngất ngưởng say rồi quê vẫn xa

Nước mắt hay mưa nhớ quê nhà

Bao giờ mới được quay về nhỉ?

Nuốt rượu hay là nuốt xót xa?

 

Tóc ngả hai màu râu xác xơ

Công danh sự nghiệp vẫn mịt mờ

Đắng cay cho phận   đời xa xứ

Dẫu buồn chỉ dám khóc trong mơ.

 

Rượu hết mà sao vẫn cứ buồn

Ngoài trời mưa vẫn nấc từng cơn

Gió khóc hay là mưa đang hát

Rót nỗi buồn vào kẻ tha hương.

 

Mong nắng lên chườm những cơn đau

Ta về nhặt lại những hương cau

Dang tay ôm lấy làn khói bếp

Chỉ sợ mai này phải xa nhau.

 

Ta muốn về hôn nắng ban chiều

Nhớ mùi rơm rạ nhớ bao nhiêu

Nhớ từng thớ đất chân ta dẫm

Nhớ làng như thể nhớ người yêu.

 

Ta muốn cùng quê uống cho say

Cho thỏa mong chờ bấy lâu nay

Uống ánh hoàng hôn và uống cả

Khói bếp hòa trong chén rượu đầy.

Ảnh: Quốc Đàn

LĂNG HỒNG QUANG

Lối về

(Tặng người từ phương Nam về quê giữa mùa dịch)

Em đã đi

Cơm áo giục lên đường

Để lại bến sông lời hò hẹn

Để lại vạt đất cằn giọt mồ hôi mặn

Dẫu lê lết thị thành hơn bới cỏ quê côi(*).

 

Dịch giã cướp gian bếp nhà em những hạt gạo cuối cùng

Tiền thuê trọ tháng rồi chưa đủ đóng

Gió đập cửa khép hờ sự sống

Soi vào đâu cũng hẻm vắng tối trời.

 

Lại lối về tay trắng, em tôi

Honda rách lội dốc quanh trên ngàn cây số

Máy chết lịm…

Tiếng con ngằn ngặt khóc…

Ôi, lối về ngược nắng mưu sinh.

 

Em bệt xuống vệ đường đêm lõa trắng

Một bờ cây thơm thảo tình người

Một lối về mờ xa không tắt nắng

Phía quê nhà rau cháo chở che nhau.

 

Có lẽ nào rơi tự do xuống đất

Khoai sắn ấm lòng nơi cắt rốn chôn rau.

__

(*). Giàu nhà quê không bằng ngồi lê thành thị.

Ảnh: Trang Đoan

TRẦN THẮNG

Hành hương

Người về nhận lại xóm làng

Nghẹn lòng áo cũ

Xót thân nhàu gió đưa

Bể dâu tịnh nén trầm hương

Tóc mây lẫn nhớ cửa đình góc rơm.

 

Tham vọng gục dưới chân

Gối mỏi, phận người mỏng

Có lần ngã trên vạt cỏ này

Mát rượi đàn rô rạch nước mưa rào

Mẹ…!

Con vục mặt trong đầm nước khiết

Tu những hơi dài yên ả đồng quê.

 

Nằm vật trên đê ngút gió

Đất ấm xông từng thớ thịt

Ai gọi đó? Hay thì thầm của cỏ?

Ngủ đi… Ngủ đi…

Xanh biếc sẽ về.

Ảnh: Quốc Đàn

NGUYỄN HÙNG VỸ

Mẹ và quê

Xa quê năm chục năm tròn

Cánh diều thủa bé, có còn bến sông?

Còn thơm không ngọn gió đồng?

Mùa màng lưng mẹ gánh gồng vai cha.

 

Nhớ về cái rét tháng Ba

Môi non khát sữa lời bà rưng rưng

Mẹ như thân vạc ngược rừng

Đầu sông cuối núi đôi chân yếu gầy.

 

Thời gian, con nước vơi đầy

Lớp học xưa, có bóng thầy, nay đâu?

Lối mòn nhà bạn trước ao

Có cây xoan chín chào mào đánh đu.

 

Mẹ ru câu “gió mùa Thu”…

Mùa Thu vẫn trẻ người ru về già

Chiều nay dưới mái hiên nhà

Rưng rưng con với ngày xa chợp chờn.