Một năm trôi qua thật nhanh. Mùa xuân đến, mùa xuân đi, rồi hạ về và thu qua. Bốn mùa cứ luân phiên nhau như thế và rồi đến tháng 10, mùa đông lại xuất hiện. Mùa đông mang đến cho tôi thật nhiều suy nghĩ, có thể đó là sự mâu thuẫn ngay trong con người tôi, nhưng hơn hết tôi cũng biết ơn mùa đông nhiều lắm!.

     M ùa đông tới cũng có nghĩa mang theo những món quà buốt giá. Cơn gió bấc lạnh lẽo thổi đến cùng những giọt mưa dai dẳng như chẳng dứt. Ánh nắng tắt lịm, không khí buồn thiu, trên những con đường làng vắng tanh chẳng có người qua lại. Họ chỉ ra đường khi thật cần thiết mà thôi. Hàng cây không còn lao xao trong gió mà hình như nó cũng sắt lại vì rét. Tiếng chim chóc ríu rít thường ngày vẫn mang đến những bản hòa tấu rộn ràng giờ đây cũng chẳng thấy đâu. Khung cảnh vui tươi, hào hứng giờ đây đã nhường chỗ cho tiếng rít của gió đông, con người như co rúm lại.

Tranh minh họa: Sưu tầm

     Và tôi, tôi cũng không thích mùa đông, đơn giản vì tôi không thích những món quà của nó. Chắng phải vì mùa đông mà tôi phải ngồi ngồi co ro với một đống quần áo ấm, cố gắng làm ấm đôi tay đã lạnh cóng. Tôi không muốn nhìn thấy những cái cây trơ trụi lá chỉ còn lại những chiếc xương khẳng khiu, xơ xác, tưởng chừng như có thể gãy bất cứ lúc nào. Tôi không muốn phải để ý tới Mặt Trời đang thiếp dần vì bị “cảm lạnh”. Tôi không ưa mùa đông bởi ra đường tôi nhìn thấy mọi người mặc đồ kín như bưng, cúi gầm mặt, chẳng hề để ý xung quanh, chỉ lo nghĩ làm sao để tránh rét, ai cũng như vậy, chẳng ai chú ý tới những con người đang cố gắng để làm ấm bầu trời. Tôi không thích mùa đông bởi sự bơ phờ của nó!
       Thế nhưng sẽ như thế nào nếu không có mùa đông? Sẽ chẳng thể kết thúc một năm với những vui buồn để sắp sửa bước sang một năm mới đầy hứa hẹn, sẽ lấy gì để đóng những băng thời khắc thật quan trọng, và cũng sẽ không còn những niềm hạnh phúc trên đôi chân đang hối hả chạy trốn khỏi vòng tay lạnh buốt xương của gió, mong đặt chân vào “nơi trú ngụ an toàn”.

Tranh minh họa: Snezhana Soosh

Trong mùa đông , bữa cơm chiều muộn ấm nóng được mẹ chuẩn bị kĩ lưỡng. Bữa cơm bên gia đình ấm áp sẽ theo tôi suốt cuộc đời này. Mùa đông cũng là lúc tôi được cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp, chìm sâu vào giấc mơ có những ngọn lửa hồng rực rỡ…Mùa đông , nếu tôi có ngủ nướng bị mẹ thức dậy bao lần cũng không bị mắng! Mùa đông là lúc bố công tác xa được về sớm với gia đình. Với tôi, lúc ấy là mùa xuân xôn xao hoa lá và hạnh phúc khi được sống giữa tình yêu thương trọn vẹn của cả bố và mẹ. Thật diệu kì lúc này mùa đông không còn lạnh! Bất chợt tôi nghĩ rằng: Sẽ thế nào nếu không có mùa đông?

Hoàng Thị Hương Lê (Lớp 7D. Trường THCS Lý Nhật Quang)

(Bài đã đăng trên Tạp chí Sông Lam, Số 1/ Bộ mới/2019)