Tác giả Nguyễn Hùng Vỹ đã từng là người lính lái xe ở chiến trường Trường Sơn nhiều năm từ 1962. Năm 1967 đến năm 1972 ông tham gia giải phóng thượng Lào và có mặt ở các chiến trường. Ông cũng là giáo viên lý thuyết ở Trường đào tạo lái xe quân đội. Năm 1972 về Công ty vận tải hàng hóa Nghệ An rồi về hưu. Ông làm thơ từ năm 1967,1968, thơ đã được chọn vào Tuyển tập thơ Nghệ An. Bài thơ “Lính xế hát ru”, và nhiều bài thơ khác của ông đọc lại vẫn xúc động rưng rưng như mới vừa hôm qua.
Nhân dịp tác giả chính thức được đứng vào đội ngũ những người yêu Văn học Nghệ thuật tỉnh nhà; cũng là hướng đến kỷ niệm ngày Quân đội nhân dân Việt Nam 22-12, thể theo nguyện vọng của bạn đọc, Ban biên tập trân trọng giới thiệu chùm thơ của ông, một người lính với những hoài niệm, thương yêu về quãng đời chiến chinh đã từng được nhiều người mến mộ.

**********

LÍNH XẾ HÁT RU!

Tranh sơn dầu: Đức Dụ

 Ngủ ngon con nhé ngày xưa
Cha thèm một giấc ngủ trưa thế này
Qua bao suối cạn rừng dày
Lái xe vẫn thế thường hay ngủ ngồi.

Nhớ về ngày đó con ơi
Cha không quên nổi cái thời Trường Sơn
Áo cha chiếc rách chiếc sờn
Chiếc rách bom xé chiếc sờn đạn xăm.

Thế rồi sớm những nếp nhăn
Hằn trên trán trẻ ngút ngàn sương khuya
Thế rồi nhớ đến đầm đìa
Nhưng mà thật khó biết chia thế nào.

Một mình một zin ba cầu
Giao thừa nằm đón ngay đầu mui xe
Năm chưa có đài để nghe
Mãi đi chẳng biết xuân về sau lưng.

Mới hay hoa đã trắng rừng
Lộc non đã biếc trên từng mắt cây
Cũng bình yên tựa trưa nay
Trong buồng lái hẹp cha bày toàn hoa
Để cho cha đỡ nhớ nhà
Khi trong trời đất đang là mùa xuân.
Xiêng Khoảng 1967 – 1968

            *****

BÀI THƠ VIẾT LẠI.

Trường Sơn Đông. Tranh sơn dầu: Nguyễn Trọng Hiệp

 Hai mươi năm tròn anh viết lại bài thơ
Có lâu thật nhưng chỉ là khoảng cách
Lán em ở bên đỉnh lèn chót vót
Mái nhà che bằng vách đá vươn dài.

Em dẫn anh đi qua suối qua đồi
Qua lau sậy đến lối hoa quỳ nở
Em dừng lại trước hố bom lấp dở
Kể anh nghe về chuyện hố bom này.

Em bảo rằng: “chỉ lấp để vừa đi
Bom nào chặn được hết đường đi bộ”
Nghĩ mà thương con đường quốc lộ
Chiến tranh đành không một chuyến xe qua.

“Đỉnh Đan” này trời mù đặc như mưa
Mười giờ trưa vẫn cho đèn xe đỏ
Quên sao được cái đêm xe anh rẽ
Cạnh hố bom Mỹ mới ném ban chiều.

Đêm như bưng không ánh một ngọn đèn
Cùng đồng đội em chuyền hàng trong tối
Anh đọc bài thơ anh viết vội
Lúc chia tay em đòi tặng em hoài.

Suốt dọc đường anh nhẩm được mấy câu
Cứ hồi hộp mong gặp em để đọc
Em ngã xuống thơ anh chưa chấm hết
Những câu thơ bỗng ngắt lại giữa đường.

Em chẳng còn để lấp những hố bom
Câu thơ cũng gầy đi theo nỗi nhớ
Đêm thêm rộng đường giờ sao bỡ ngỡ
Dẫu con đường năm tháng vẫn đi qua.

Nơi em nằm có đủ bốn mùa hoa
Bây giờ có rất nhiều điều để nói
Nhưng lại nhớ về em năm tháng ấy
Bài thơ anh bỏ dở lại bắt đầu

Xiêng Khoảng 1968 – Nghĩa Đàn 1988

                            *****

CÂY ĐA

Vẫn cây đa ở đầu làng
Bao nhiêu lần đã mơ màng cây ơi
Cái thời tôi với bạn tôi
Xoáy cù đá bóng đùa chơi tối ngày.

Rồi bao kỷ niệm mê say
Tôi ngồi đó ngắm mưa bay ngoài đồng
Mùa đông tôi nhớ mùa đông
Bạn bè ngồi nhóm lửa hồng đông vui.

Lớn lên tôi bước vào đời
Để cây như thể một người chờ ai
Trăng tròn, trăng khuyết, trăng phai
Trăng hôm, trăng sớm, trăng ngoài, trăng trong.

Trường Sơn hai phía Tây – Đông
Ở nơi đánh giặc vẫn mong cây vào
Sao mà nhớ đến cồn cào
Hình như có một người nào nhắc tôi.

Bồi hồi lắm giữa hôm nay
Tôi về gặp lại nơi này cây ơi
Bão giông vẫn đứng giữa trời
Đạn bom dẫu có làm vơi mấy cành.

Ừ thì tóc chẳng còn xanh
Bạn xưa giờ đã ngồi quanh bàn trà
Lá buồm rụng xuống gốc đa
Bài thơ nhớ gửi về xa vô cùng.

Đường Trường Sơn theo dòng suối. Thuốc nước trên giấy: Nguyễn Thanh Châu

                               *****

CHIỀU BẾN LỞ.

Chiều lảng bảng một đám mây trên bến
Thả bóng buồn rơi xuống mặt sông xanh
Anh lặng lẽ kiếm tìm nơi bến vắng
Một dấu chân nhỏ nhắn tuổi trăng tròn

Ôi bến Lở một thời vai sánh bước
Hương bưởi thơm em gội tóc buông dài
Đôi ang nước sao trời trôi lấp lánh
Cặp môi hồng nở thắm nụ cười duyên

Đời binh nghiệp, em ơi luôn dồn bước
Anh vào Nam, ra Bắc những chiến trường
Ngày trở lại đã biết mình quá trễ
Thương bến chờ, trăng đợi những mùa xa

Biết chăng em giờ thị xã Thái Hòa
Đường muôn ngả lung linh điện sáng
Cầu cao rộng không còn lo lũ lụt
Không còn lo khuya sớm gọi ơi đò

Chạnh nhớ về năm bom đạn cam go
Qua phà Lở tắt đèn xe ngược dốc
Những cành lá ngụy trang chính tay em tấp
Lên xe anh cả hương bưởi đang mùa

Nhoáng cái đà bốn chục năm hơn
Bao nỗi nhớ điềm dần lên mái tóc
Để chiều nay trên bến xưa ngang dọc
Có một người đi tìm lại… chiều xa.

BBT