Suốt dọc đường, hoa tràm vàng đong đầy nỗi nhớ. Đông vể rồi mà nắng vẫn nồng nàn nhảy lao xao trên những cánh đồng bát ngát. Những áng mây trắng miên man như những dải ký ức bồng bềnh, ngọt ngào và dữ dội ta đã đi qua. Gió hát thiết tha bến sông anh ở đó.  “Quê anh ở bên kia bãi bồi, bãi lở. Giận mà thương câu ví giặm ân tình”. Anh từng đối lại đầy triết lý: “Dẫu là bãi mật phù sa/ Mà không bên lở chẳng là dòng sông”. Ta bỗng ước mình là cánh chim nhỏ, bay và hót vang khắp dải trời xanh.

” Gió hát thiết tha bến sông anh ở đó…” Ảnh: NT

      Đến một ngày… Nốt nhạc thả vào ta khung trời mùa đông màu xám. Cơn mưa chợt ùa đến rũ hết những bông hoa sữa và những bông phượng cuối cùng lưu luyến dải đường quen. Cây bàng đỏ mắt trông đợi người thương. Ta bỗng bâng khuâng trước hương ngọc lan quyện vào trong gió. Những hàng cây trầm mặc xung quanh đang tĩnh tại chiêm nghiệm về cuộc sống. Ta nép mình vào bên anh lặng yên, tin cậy! Ta yêu mùa đông từ trong từng hơi thở. Mỗi bước chân ta đi đều quyến luyến, thầm thì: “ Ôi, mùa đông của ta!”.

    Ơ kìa, mùi ngô nướng, khoai luộc cứ vấn vương gọi ta về những mùa đông xưa cũ đầy ấm áp, nghĩa tình. Cả gia đình quây quần quanh bếp lửa vừa hơ tay, vừa trở ngô, khoai vừa ríu ran chuyện trò. Chiếc áo ấm mẹ mua như một món quà từ chuyện cổ tích bà tiên đan áo, tay đun vào ống áo mà rạng ngời hạnh phúc thấy mình đẹp một cách kỳ lạ. Buổi tối rúc vào lòng bà, lòng mẹ thấy thân thương, ấm áp vô cùng. Có những đêm vẫn thích tung chăn để cho cái rét dịu dàng mơn man đôi bàn chân bé nhỏ.

     Ơ kìa, những quả khế lúc lỉu vàng ươm trên cành như giăng mắc ở đó bao mưa nắng tuổi thơ cùng bạn bè đùa vui: “Tập vồng vông tay không tay có”. Đến bây giờ lũ bạn ấy đã ở những miền đất xa lập nghiệp, tết cũng không có dịp về quê vì lo bươn chải mưu sinh. Ta bỗng thấy mình hạnh phúc vì đến giây phút này ta vẫn được tắm mình trong mùa đông quê hương thân thuộc!

Ảnh: NT

    Ơ kìa, những bông hoa xuyến chi dọc bờ đê với màu trắng khiêm nhường mà dịu dàng, tinh khôi qua đỗi. Màu hoa ấy… đưa ta về giấc mơ thiếu nữ … từng kết hoa thành vương miện mà mơ mình là công chúa mong đợi một chàng hoàng tử tài ba!

     Đông, mùa đông suốt dọc đường về cứ đưa ta vào mê cung cảm xúc của hoài niệm. Bất chợt ta giật mình khi có bàn tay ai nắm chặt mà thì thầm gọi ta là : “Mùa đông của anh”! Hạnh phúc lăn dài rưng rưng khoé mắt, ấm nồng mà thao thiết lắm. Lẽ nào “Như đã dấu yêu”… Người ơi!./.

                                                                                (Mùa đông 2019)

Hà Thị Vinh Tâm