Tạp chí Sông Lam Số tháng Tư giới thiệu khá phong phú các gương mặt thơ với nhiều bài thơ hay, ý nghĩa. Đặc biệt là những bài thơ viết kỷ niệm cho Ngày Thống Nhất. BBT trân trọng gửi đến bạn đọc yêu thơ chùm thơ đầy xúc động của các tác giả Hoàng Trần Cương (nhà thơ vừa mới qua đời), Vương Cường, Thái Tâm và Nguyễn Trường Thọ.

                               ********

HOÀNG TRẦN CƯƠNG
Chùm thơ chưa hái
(Tưởng nhớ Vương Lân)
   Nắng cũng biết già đến thế Lân ơi
Hoàng hôn đại ngàn dìu nhau về núi
Gốc săng lẻ mày từng ngồi làm thơ và nhớ mẹ
Cuốn nhật ký mỏng dần theo đêm sáng trăng
Nửa cuốn vở sót lại toàn giấy trắng
Đứt ngang
Thác nắng
Đầu ngày

Sao không là tao mà lại là mày
Sao không cả hai thằng một lúc
Nhớ chiều mày hy sinh
Đất Quảng Trị ghì vào mình những chùm thơ chưa hái
Những nỗi niềm đang ráo riết xanh.

Bây giờ mỗi bữa cơm nắng hanh
Mày vẫn về với tao giữa những câu thơ viết vội
Nói một điều gì đi Lân ơi
Đừng bắt tao phải ngồi ngậm tăm
Trước nửa phần giấy trắng…
(30/4/1995)

Tranh sơn dầu: Nguyễn Đức Dụ

                     ***
THÁI TÂM
Mẹ tôi
(Tặng mẹ tôi tròn 60 năm tuổi Đảng)
   Mẹ tôi
Suốt một đời vội vã
Vội vã đi qua trăm câu hát
Vội vã đi qua ngàn câu thơ
Vội vã đi qua những khao khát đợi chờ
Miếng ngon dành cho con ngoài mặt trận
Rau cháo đời thường, no đói, bình yên…
Lo trọn việc Đảng giao, không nghĩ đến riêng mình
Chỉ mong được dân tin, dân yêu trên mỗi nẻo đường công việc
Giấu đi bao nước mắt
Những đêm dài thức nhớ đứa con xa
Nghe tiếng súng vang rền trong ngực lép
Thẻ hương để sẵn dưới gậm giường
Lo lắng… đợi chờ người về… báo tử!

Mẹ tôi
Vượt lên ngàn con chữ
Đi qua muôn nẻo văn chương
Đi qua trăm ngàn nốt nhạc
Để hy vọng và đợi chờ đứa con đang cầm súng
Như đợi chờ Đất nước hồi sinh
Vội vã đi qua những đêm dài
Mong sớm đến bình minh
Để xua đi thẻ hương trầm vận mệnh
Ở dưới gậm giường tăm tối
Như một lời tri âm!

Mẹ tôi
Suốt một đời vội vã
Chưa một lần được bình yên ngồi trú nắng
Chưa một lần cất bước thong dong…
Tôi xin được cầu mong
Hỡi Tiên, Phật, Thánh Thần:
Nếu còn có kiếp sau
Xin cho mẹ thôi đời rơm rạ
Xin cho mẹ được góp trăm ngàn thứ lá
Để thành một lá Diêu Bông!

                       ***
NGUYỄN TRƯỜNG THỌ
Những ánh mắt bên cầu Hiền Lương
  Hiền Lương không như tôi tưởng tượng
Khi chưa được đến nơi đây
Bạn tôi nói thế và tôi cũng nghĩ thế
Bởi câu hát “bên ven bờ Hiền Lương…” cứ vời vợi đến vô cùng.

Những ánh mắt treo dọc bờ Hiền Lương
Làm ngọn gió mong manh
Làm khoảng trời chông chênh
Làm dòng sông quặn thắt.

Chúng tôi lặng im không ai nói điều gì
Xe chúng tôi đang đi trên cầu Hiền Lương
Những ý nghĩ cồn cào nhức buốt.
Thốt nhiên chúng tôi đều nhìn về hướng Nam
Nơi chị và đứa con vời vợi nhìn ra hướng Bắc
Lặng im, lặng im, lặng im… như ngỡ thấy
Những ánh mắt, những ánh mắt, những ánh mắt…
Những ánh mắt dằng dịt nỗi chờ mong
Rơi xuống dòng sông như sương khói
Những ánh mắt nối hai bờ suốt mấy mươi năm cắt chia.

VƯƠNG CƯỜNG
Khi ấy mặt trời chưa lên

Đường Trường Sơn theo dòng suối. Thuốc nước trên giấy: Nguyễn Thanh Châu

   Chỉ có pháo bắn thật gần
mới được cười thoải mái
bom nổ loạt thật dài
mới hát hết một câu.

Pháo sáng vãi đúng đầu
mới nhìn rõ mặt nhau
mới nhìn rõ những cái đầu
mọc lên từ cát
giống một vườn cây ươm.

Chỉ có dứt hẳn tiếng pháo tiếng bom
mới nghe tiếng gào
của dòng sông chảy xiết
tiếng quẫy nước
phải rất tinh mới nghe thấy được
trong chớp lửa nhập nhòe
chúng tôi vượt sông.

Chỉ có ánh sáng vừa lên
mới trông rõ giải sao trong khói bom
không đứng yên
mang tâm hồn chiến sỹ
mới trông rõ dòng sông Đồng Nai
lấp thoáng chảy ngang
và đội hình chúng tôi vượt qua
hàng dọc
thành một dấu cộng
mặt trời khi ấy chưa lên

BBT

(Thơ đã đăng trên Tpj chí Sông Lam, Số 4/Bộ Mới/2020)