Tháng Sáu, nắng như đổ lửa, với “gió Lào thổi rạc bờ tre” là những nhọc nhằn trong đời sống mưu sinh. Nhưng ai đi xa sẽ nhớ, người ở ngay đây có khi vẫn thấy nhớ, và yêu thương vô cùng mảnh đất xứ Nghệ này. Tạp chí Sông Lam trân trọng gửi đến bạn đọc những vần thơ xứ sở. Đó là một bài thơ dài như một trường ca về xứ Nghệ với biết bao yêu thương, tự hào lẫn trở trăn, bâng khuâng của nhà thơ Vân Anh, đó là là những câu thơ trĩu nặng tâm tư với ”ký ức quê mẹ” của tác giả Nguyễn Hồng Cương, hay đó chỉ đơn giản là ”Một bài thơ viết ở Vinh” như bài thơ cùng tên của Trần Nhương…
Mời bạn đọc cùng đọc thơ!

                                                  ******

Vân Anh
XỨ NGHỆ
 Xứ nghệ…
Gió Lào hất tung bãi cát
sang bờ Bắc sông Lam
Sông Lam dải lụa xanh
đọng sữa thái âm mát lành Địa Linh
thắt ngang dòng đời trong đục  lở bồi
Con thuyền  ví giặm đầy vơi
Chở mai sau cập nơi cội nguồn .
Dãy Hồng Lĩnh nén linh khí thái dương miên viễn  mùa xanh hiên ngang Nhân Kiệt .

Ảnh: Sách Nguyễn

Xứ Nghệ ..
Đại thi hào Nguyễn Du
Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương
Nơi hai dòng chảy Văn Chương
dân dã, bác học hợp lưu

Nơi chưng cất tinh túy cốt cách Cụ Đồ …thẳng ngay thuở khai thiên thông reo Ngàn Hống
Miên miết hiếu học miên miết mạch ngầm hiếu học xưa xửa dòng Rum.
chuộng nghĩa, bộc trực, thẳng ngay … thuở khai thiên thông reo Ngàn Hống
Xứ Nghệ …
Cho tôi câu thơ quăng quật kiếp người .
Những đứa trẻ đẻ rơi
Co ro trên luống cày vừa xới
hình hài cong dấu hỏi
òa nỗi đau chào đời .
Những người đàn bà góa
Cô đơn thiêu đốt thịt da
đổ lúa ra xay
đổ trấu ra xay
Xay cạn đêm …
Cháy dọc mùa đông
trằn trọc lửa củi sim
Sưởi ấm giấc mơ người đàn ông lực điền
thèm bát cơm không độn sắn, ngô.
Xứ Nghệ
Nơi di chỉ cất bảo tàng
chiếc muôi múc canh bằng đá
Vá nhọc nhằn, tằn tiện của Tiền Nhân.

Xứ Nghệ
Đứa con nghèo của Người Mẹ Thiên Nhiên
Đất phên dậu che chắn Đông biển Tây rừng,  ra Bắc vào Nam
Dẻo dai như đòn gánh
gánh hai đầu Đất Nước .
Giọng nặng chịch, nết ăn ở mặn mòi vị muối
Trái tim nồng … gừng năm tháng lại thêm cay
Thuở dân Việt loay hoay trong ngôi nhà hình chữ S
Những  Phan Sào Nam
Những Nguyễn Tất Thành
đã cồn cào cơn khát lái con thuyền dân tộc vượt khơi xa …
Năm tháng bồi phù sa một nền Văn Hóa
Vỏ thời gian cất giữ trầm hương.
Giữa bầu trời giông bão vô thường
Người Xứ Nghệ –  chim Phượng Hoàng bốn phương  sải cánh .
Nếu có kiếp sau
Ta lại về xứ Nghệ đầu thai.

                                        ***

NGUYỄN HỒNG CƯƠNG
Ký ức quê mẹ

Ảnh: Quốc Đàn

 Tôi lại về với mẹ chiều nay
Dòng sông quê con nước hao gầy
Chiếc cầu cong vắt gánh hai đầu bồi lở
Tuổi mình mất tự bao giờ không nhớ
Tìm mé sông xưa cây chắn bão mọc um tùm.

Cái chảo rang trời mẹ cõng sau lưng
Cánh đồng muối gặm mòn sức cha quá nửa
Làm một ngày ăn một năm là rứa
Chỉ nếm thôi cũng chết khát cả đời.

Có ai lạ gì khắc nghiệt xứ quê tôi
Nắng đốt thiêu cây cỏ lên mầm nỏ được
Sông oằn lưng nghén thai từng con nước
Củ khoai nửa chiều nuốt vội chạy cơn giông.

Chỉ trận mưa rào tất cả hoá hư không
Muối thành nước ra biển Đông bát ngát
Cơm bữa đó sẽ vơi chừng lưng nữa bát
Mẹ lợp khoai vào… dàn trải kín mùa mưa.

Bụi tre già gió Lào thổi xác xơ
Muối vẽ bản đồ, lưng áo chị tôi bạc trắng
Nỗi khổ của diêm dân là phải làm dưới nắng
Những móc đơn lồng móc kép trên mặt mẹ sâu hằn.

Tôi chạy về qua vừng trán cha nhăn
Đêm trở giấc quảy vó ra sông đánh cá
Mùa bão lũ sống dựa vào cây rau má
Năm tháng nhọc nhằn lần lượt rủ nhau đi.

Tôi lại quay về bến bãi sông quê
Nằm sóng xoài trên triền đê nghe dòng sông kể lể
Đổi mới lắm duy một điều không thể
Dữ dội tuổi thơ nhờ quê gói cất giùm.

Khói lam chiều canh hến mẹ nấu cơm
Tôi luống cuống vấp ngã ngay trước ngõ
Cái cuống rốn mẹ từng chôn ở đó
Bỗng giật mình thảng thốt gọi quê ơi!

                                          ***

TRẦN NHƯƠNG

Bài thơ viết ở Vinh

 Thành Vinh gặp lại người năm cũ
Dằng dặc mà nay vẫn… bấy giờ
Núi Hồng trăng đậu nghiêng bên mái
Bến Thủy giữa chiều bất chợt mưa.

Em kể bố em cũng tuổi Tỵ
Con Rắn bao dung trụ cột nhà
Ông đi cõi Phật dăm năm trước
Mẹ em thương nhớ mãi chưa già !.

Lạ nhỉ sao anh cũng tuổi ấy
Hao hao năm tháng tuổi thơ đầy
Hay em giới thiệu anh… cho mẹ
Như nối dây diều thêm cánh bay.

Em nói rồi nhìn như ướm hỏi
Anh ngước trời xanh mấy đám mây
Vô thường nào biết đâu bờ cõi
Mía đợi heo may ngọt suốt cây…..

BBT

(Thơ đã đăng trên Tạp chí Sông Lam/Số 5/Bộ mới/2020)