LTS: Không chỉ là một hội viên ban Thơ (thuộc Hội Liên hiệp VHNT tỉnh) với nhiều sáng tác tạo dấu ấn trong lòng bạn đọc, Cao Xuân Thưởng còn là một nghệ nhân dân gian được Chủ tịch nước phong tặng danh hiệu Nghệ nhân ưu tú trong lĩnh vực nghệ thuật trình diễn dân gian dân ca ví giặm Nghệ Tĩnh.

Tạp chí Sông Lam xin giới thiệu chùm thơ mới nhất của ông được sáng tác trong chuyến đi thực tế tại huyện Quỳnh Lưu do Hội Liên hiệp VHNT tỉnh tổ chức vào tháng 8 vừa qua. Đây cũng là chùm thơ được đánh giá loại A trong dịp tổng kết trại sáng tác.

********

ĐẤT QUỲNH ĐÔI

Không dưng sao bỗng Quỳnh Đôi
Chắp tay lạy đất, lạy trời, lạ thay
Cỏ cây, thì vẫn cỏ cây
cũng đồng bãi, cũng cuốc cày, cũng quê
Mà nên ông cử, ông nghè
Anh hùng, tướng lĩnh, ngựa xe rập rình
Văn làng Quỳnh, thơ làng Quỳnh
xa gần nức tiếng lời bình còn vang.
Tôi đi dọc con đường làng
hoa rực rỡ, lúa hươm vàng, đất thơm.
Kìa tượng bà chúa thơ Nôm
Tay quạt, tay bút thảo lên bầu trời
Rằng: Đây là đất Quỳnh Đôi.

Một cổng làng ở Quỳnh Đôi. Ảnh: Hải Lâm

********

TẢN MẠN CHIỀU QUY LĨNH

Biển vắng như nỗi buồn ngày thu
Núi tím như dáng rùa nhoài ra
Chiều Quy Lĩnh
Tôi đã đến và như trôi trong mơ
Sau cơn say rất thực
(rượu “Đông trùng” Quỳnh Lương uống tận nơi sản xuất)
Rót vào tôi niềm vui đổi mới giàu sang
Rót vào tôi nỗi buồn man mác thi nhân
Có cả hang Trống, hang Kèn mà sao lặng yên
Chỉ cách mấy bước chân
Sao cả ngàn năm
phía trong hang vẫn là điều bí ẩn?
Câu hỏi tôi nêu ra
rồi thấy mình lẩn thẩn.
Xòe bàn tay, chỉ rối – ngu ngơ
Bạn đi bên tôi lẩm nhẩm đọc thơ
Về Đền Đức Ông linh thiêng, linh ứng
Biển lặng sóng,
chiều loang loang nắng
Những câu thơ tí tách nẩy mầm xanh

Ấy là tôi, lần đầu đến Quỳnh Lương
sao vậy nhỉ, mình đang say hay tỉnh ?
Tôi hỏi sóng, sóng vỗ chân Quy Lĩnh
Hỏi lại tôi: Ông đang tỉnh hay say?

Đền Quy Lĩnh- Ngôi đền thiêng ngự trên biển Quỳnh. Ảnh: Hồ Nhật Thanh

*********

NỖI LÀNG

( Tặng con dân làng Đông Phái)

Vẫn còn đây ơi người dân làng Đông
Linh thiêng ngôi chùa Nhãn
Trải qua bể dâu, đạn bom, mưa nắng
mới biết tổ tiên, ông bà
kiên cường hơn cả cháu con
Rưng rưng thắp nén hương
Những gương mặt dạn dĩ gió sương
đã từng từ làng ra đi
sống chết cho quốc gia hưng thịnh
Đã từng rạ rơm, tép tôm, ấm lạnh
Đã từng thao thức xa quay.
ước về lại làng xưa vợ cấy chồng cày.
Những gương mặt thơ ngây
Chỉ biết làng qua lời ông bà cha mẹ
Vô tư hỏi: Làng mình đầm ấm thế
sao lại bỏ làng mà đi ?
Câu hỏi như mũi tên
Bắn trúng trái tim thổn thức tuổi già
Không một tiếng trả lời
chỉ có tiếng thở dài cúi đầu quay mặt
Lặng thầm nuốt dòng nước mắt.
Làng ơi !

BBT